Chuyện khó tin của “Phô mai SOLSE cứu đói”: Bảo bối giúp tôi cầm cự được tới lúc gặp “chồng”…
(Phô mai SOLSE cứu đói tại concert Anh Trai Say Hi như thế nào?)
“Chồng mày sắp về Hà Nội rồi!”
Hà Trang – đứa bạn thân của tôi – hét toáng lên, khiến cho tôi – một cô gái còn chưa mất nụ hôn đầu – có chút hoảng hốt trong buổi sáng Chủ Nhật vốn dĩ có ý định ngủ tới trưa.
Nó lay người tôi một cách mất kiểm soát rồi tiếp tục nói: “Concert Anh Trai “Say Hi” sắp về Hà Nội rồi, dậy đi, RHYDER của mày sắp về rồi đấy!”. Tôi lập tức bật người dậy, xem tin tức trên điện thoại của nó. Cả hai nhảy cẫng lên trong vui sướng, lên kế hoạch xúng xính đi gặp “chồng yêu”!
Sau khi có sơ đồ sân khấu, cái Trang liền rủ tôi mua hạng vé FANZONE – đây là hạng vé đứng, ở sát sân khấu, chúng tôi sẽ có cơ hội “bám rào”, tăng cơ hội giao lưu trực tiếp với idol. Nghĩ đến cảnh được chạm tay các “anh trai” thôi, tôi liền gật đầu lia lịa trước lời rủ rê của nó.
Nhưng không phải cứ có tiền là mua được! “Trận chiến” mua vé còn khốc liệt hơn những “cuộc chiến” đăng kí tín chỉ “trầy da tróc vảy” của tôi ngày xưa. Nhưng dưới sự nghiên cứu kỹ càng của Trang, chúng tôi đã bỏ lại hàng nghìn người ở phía sau, trở thành người có thứ tự 132 được vào hệ thống mua vé. Vậy là 2 chiếc vé FANZONE đã ngạo nghễ thuộc về chúng tôi!
Ở cái tuổi mà bạn bè bước chân vào lễ đường thì tôi – một cô gái 26 tuổi lại bước chân vào concert đầu tiên trong cuộc đời. Và hôm đó, chúng tôi cũng đã đu rào thành công!
Nhưng cũng vì sự vụng về của lần đầu tiên mà tới khoảng 18h30, hai đứa đã hết sạch… đồ ăn thức uống mang theo. Tâm trí lúc này thực sự giằng co giữa việc rời đi mua đồ hay là ở lại chịu đói.
Nhưng cả hai ý nghĩ đều không ổn, bởi chỉ còn 30 phút nữa là chương trình diễn ra, nếu rời đi thì công sức tới từ sáng coi như đổ sông, mà nếu nhịn đói thì chắc chắn tôi sẽ đau dạ dày, kiệt sức…
Liên tục than đói và tỏ ra mệt mỏi với Trang, bỗng có một chị đứng phía sau vỗ vai tôi và hỏi: “Em đói hả, ăn phô mai với chị không, chị đi một mình, không ăn hết được”.
Ôi, khoảnh khắc đó, chị gái áo trắng như một nàng tiên, cứu tôi khỏi “cơn đói” đang râm ran khắp cơ thể!
Chị rủ chúng tôi ngồi bệt xuống thảm, lôi ra từ túi xách một cuộn phô mai được tết như bím tóc. Ban đầu, tôi còn tưởng đó là cái bánh mì. Chị bảo: “Phô mai Hun khói SOLSE này có đạm và canxi nên ăn sẽ no được lâu, đây là bảo bối của chị mỗi lần đi sự kiện đấy!”
Chị hướng dẫn chúng tôi xé nhỏ, rồi chấm với sữa đặc, hương vị mằn mặn nhẹ, ngầy ngậy của phô mai, hòa quyện với sự ngọt ngào của sữa đặc khiến tôi đã mê như điếu đổ ngay từ miếng đầu tiên!
Miếng đầu, rồi miếng thứ hai, thứ ba… thật là cuốn không có điểm dừng. May thay, cuộn phô mai ấy cứ như nồi cơm của Thạch Sanh, càng xé càng nhiều, càng ăn càng thú vị.
Vừa ăn lai rai vừa tám chuyện, bụng tôi cuối cùng cũng được “sạc đầy pin”, người có sức trở lại, ba chị em quẩy nhiệt tình tới cuối chương trình mà chẳng hề đói bụng. Hạnh phúc hơn cả, đó là tôi đã được cầm tay RHYDER!
Đêm hôm đó, tôi mất ngủ vì có một đêm concert mãn nguyện, và còn mất ngủ vì lưu luyến hương vị béo ngậy của SOLSE. Một kỷ niệm Phô mai SOLSE cứu đói thật sự ấn tượng!
Ngay ngày hôm sau, tôi đã vội tìm mua SOLSE, bởi giờ đây, tôi đã không chỉ “mê trai”, mà còn nghiện cả… Phô mai Hun khói SOLSE! Quả là một cơ duyên thú vị và không thể nào quên!
Xem thêm về “Phô mai SOLSE cứu đói”
(Chia sẻ từ chị Nguyễn Ngọc Linh, 26 tuổi, gửi về chuyên mục Câu chuyện SOLSE)
Chấp bút: Thúy Quỳnh, Trung tâm Truyền thông, tập đoàn Nguyễn Hồng
Post a Comments Cancel reply
Bài viết thú vị
-
Tháng mười hai 22
Mở tủ lạnh ra, bạn tôi đã hét toáng lên vì điều gì?
-
Tháng mười hai 18
Phát kiến “vĩ đại” của một người mẹ nhờ Ruốc Phô mai SOLSE
-
Tháng mười hai 17
Tôi đã trở thành… “bạn nhắm” của bà như thế nào?