Phô mai Hun khói SOLSE góp phần làm bố tôi rơi nước mắt như thế nào?
(Phô mai Hun khói SOLSE và câu chuyện ký ức thanh xuân đầy cảm xúc)
“Ngay khi đáp xuống sân bay quốc tế Vnukovo, bọn tớ đã lập tức đến thăm cô Natalia. Cô đã nghỉ hưu được hơn 30 năm, bây giờ mắt rất mờ, phải ngồi xe lăn, nhưng sau ngần ấy năm vẫn nhớ đến cậu, hỏi vì sao cậu không có mặt”, nhóm bạn của bố tôi nói qua ứng dụng online.
Khi nghe bạn học cũ nói vậy qua video call, bố tôi chỉ cười trừ. Ở cái tuổi gần 60, chẳng thể nói trước được vấn đề sức khỏe. Mới tối hôm trước còn háo hức chuẩn bị hành lý để sang Nga, mà sáng hôm sau, ông đã lên cơn đau khớp đột ngột, phải hủy hết mọi lịch trình.
“Thời gian khắc nghiệt quá, mấy trai xinh gái đẹp năm nào của lớp mình đã già hết cả rồi”, bố tôi cảm thán, nhìn những người bạn cũ đang ngồi quanh bàn liên hoan.
Bạn học tiếp tục kể về những kỷ niệm mấy chục năm trước, hồi còn là du học sinh Nga. Khi ấy, bố tôi và các cô chú ấy đều tràn ngập nhiệt huyết, đầy trông mong vào tương lai tươi đẹp.
Nhưng ngay mùa đông đầu tiên, họ đã ngất lên, ngất xuống vì cái lạnh khắc nghiệt của nước Nga, rồi văn hóa, tập tục và đủ thứ chưa thể thích nghi. Cứ nghĩ không thể trụ nổi một năm, kiểu gì cũng phải xách vali về nước. Thế mà không ngờ lại có thể qua 4 năm đại học, rồi thêm 2 năm thạc sĩ, rồi 3 năm đi làm mới trở về Việt Nam.
“Công nhận, hồi ấy bọn mình giỏi sinh tồn thật. Có mấy miếng bánh mì cùng vài sợi phô mai cũng đủ ăn để vừa học vừa làm”.
“Đúng là nhờ mấy sợi phô mai mà bọn mình mới sống được ở Nga, rồi cũng thích nghi được và coi đất nước ấy như ngôi nhà thứ hai. Cả những ly cay cay mỗi khi liên hoan cuối tuần nữa…”.
Tất cả hồ hởi ôn lại kỷ niệm cũ.
Bố dứt lời, tôi vô thức nhìn sang tủ trang trí đầy những vật phẩm đậm chất Nga như: búp bê Matryoshka, khăn choàng Pavlovo Posad… Đây đều là những món đồ tôi tặng bố vào mỗi dịp sinh nhật. Vì tôi biết bố yêu nước Nga, đó là cả thanh xuân đầy ý nghĩa của ông.
Dù vậy, những món quà ấy vẫn chưa thực sự khiến bố tôi vui vẻ. Có lẽ, điều duy nhất bố tôi muốn là được quay lại Nga, được ngồi cùng những người bạn học của mình, được sống lại những năm tháng tuổi trẻ.
“Phải mấy chục năm mới có một buổi họp lớp, không biết bao giờ mới đến lần họp lớp tiếp theo? Không biết tớ còn có thể gặp lại cô Natalia không?”, bố tôi thể hiện rõ sự tiếc nuối.
“Đừng buồn, nước Nga luôn trong tim cậu, bọn tớ sẽ mang nước Nga đến bên cậu”, một người bạn nói đầy ẩn ý.
Bố tôi chưa kịp đáp lời, tôi đã nhẹ nhàng đặt lên bàn ly rượu, cạnh chai vodka đặc biệt – chai vodka được nhóm bạn của bố tôi bí mật gửi từ Nga sang. Sự đặc biệt nằm ở chỗ: Chai rượu đó do đích thân con gái cô Natalia làm ra. Cái thứ “nước cay” đặc trưng mà nhóm sinh viên Nga thuở nào mê mẩn, mỗi lần có dịp liên hoan.
“Bố thử đi. Bố ăn kèm với Phô mai Hun khói SOLSE này nữa. Sẽ là một hương vị rất Nga đó ạ”.
Quả nhiên, bố xúc động, tay run run cầm ly rượu mang “linh hồn Nga” đến cạnh mình, nhấp một hớp. Rồi ông nhấm nháp một nhúm sợi SOLSE. Vị dai, béo, ngậy của phô mai hun khói quyện lẫn với vị cay nồng của vodka “nhà làm”, khiến ông ngỡ ngàng không nói nên lời.
Đôi mắt bố tôi lấp lánh niềm vui, ông tiếp tục nhắm, miệng lẩm bẩm:
“Đúng là nó rồi, hương vị này… Hóa ra nước Nga vẫn chưa bao giờ rời xa tớ”.
“Nâng ly nào, tớ nghĩ lần họp lớp tiếp theo sẽ không xa đâu”.
Cả lớp cùng nâng ly, tôi có thể nghe thấy bài hát “Those were the days” nói về sự hoài niệm tuổi trẻ vang lên từ màn hình máy tính.
Bố tôi vừa nhấm nháp ly vodka, ăn phô mai, vừa cười mãn nguyện, trong khi giọt nước mắt ứa ra ở khóe.
Niềm vui của bố lan sang cả tôi, cuối cùng, tôi cũng được chứng kiến món quà “đậm chất Nga” khiến bố hạnh phúc mỹ mãn. Một ngụm vodka, vài sợi phô mai hun khói, kỷ niệm trở về – tất cả cùng hòa quyện tạo nên những giây phút đáng nhớ.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra thêm một điều thú vị: Phô mai Hun khói SOLSE được sản xuất tại Việt Nam đã hơn 20 năm, là món quen thuộc với bố tôi. Ông thường nói, ông thích loại phô mai này, vì hương vị rất “chuẩn Nga”.
Nhưng mỗi lần thưởng thức, ông vẫn tỏ ra nuối tiếc điều gì đó, vì vẫn còn thiếu một thứ chẳng thể mô tả được. Hóa ra, điều nuối tiếc đó là giọt cay nồng cùng tình cảm trong trẻo thuở thanh xuân của những người bạn Nga.
“Cố lên bố! Bố sẽ lại khỏe, rồi bố sẽ có dịp bắt tay, ôm những người bạn Việt, bạn Nga của bố tại Mátxcơva. Bố còn có thể tặng họ những cuộn Phô mai Hun khói SOLSE tuyệt ngon do người Việt Nam tạo ra nữa”, tôi siết chặt đôi bàn tay đang run run xúc động của bố.
Nước Nga ơi, chờ bố tôi nhé!
(Câu chuyện của chị Nguyễn Thị Phượng, 31 tuổi, sống tại thành phố Hà Nội gửi về chuyên mục Câu chuyện SOLSE, Trung tâm Truyền thông, Tập đoàn Nguyễn Hồng)