

Mẹ chồng đã khiến tôi đứng hình, tâm phục khẩu phục như thế nào?
(Câu chuyện SOLSE: Chuyện khách hàng)
Với các mẹ, ác mộng lớn nhất trong việc nuôi con là gì?
Với tôi thì là chứng biếng ăn.
Ba năm nay, tôi sống trong vòng lặp bữa ăn – chiến trường. Mỗi ngày ba lần, tôi làm đủ trò chỉ để ép được một vài thìa cháo vào miệng con. Nhưng bữa ăn lúc nào cũng bắt đầu bằng căng thẳng và kết thúc bằng nước mắt – của con tôi, tất nhiên, và cả tôi.
Tôi áp lực là vậy, nhưng có ai hiểu cho tôi đâu? Con ngoan thì bảo do số trời, còn con biếng ăn thì nhất định là tại mẹ không biết nuôi. Chồng đi làm, người xung quanh thì chỉ biết góp ý bằng những câu vô thưởng vô phạt:
“Kệ đi, đói là nó tự ăn”.
“Chỉ là cho con ăn thôi mà, có gì mà khó khăn thế?”.
Những lời ấy không giúp ích gì, chỉ khiến tôi tức nghẹn trong cổ. Và mẹ chồng tôi cũng chẳng ngoại lệ. Lần nào đến nhà, bà cũng than phiền chuyện ăn uống của cháu.
Hôm nay cũng thế, vừa đặt làn xuống bàn bếp, bà vồ lấy thằng cháu đích tôn, xuýt xoa:
– Ôi giời ơi, sao gầy thế này hả con? Nhìn có khác gì cái tăm đâu! Tay chân tong teo thế này thì lớn làm sao nổi? Cháu người ta bụ bẫm, còn cháu tôi thì… trời ơi.
Mọi khi thì tôi sẽ nhịn. Nhưng hôm nay, tôi lại không thể nuốt trôi được câu nói ấy. Tôi biết, bà chê tôi làm mẹ không bằng thiên hạ.
Thấy tôi hằm hằm gương mặt mà không đáp lời, mẹ chồng bước đến nồi cháo, khua khoắng loạn lên như thể đang tìm kiếm thứ gì đó quan trọng.
– Chỉ có thế này thôi hả?
Tôi sững người, lòng nghẹn lại.
Chỉ có thế này??? Suốt thời gian qua, tôi đã tìm hiểu đủ mọi công thức, đọc hàng trăm bài dinh dưỡng, mua đủ loại thực phẩm tốt nhất, mỗi ngày đều kỳ công nấu nướng, chỉ để nghe đúng một câu này sao?
“Con đã thử rất nhiều món khác nhau, mẹ ạ…”, tôi nói mà tủi thân muốn khóc.
Mẹ chồng không mảy may để ý, tiếp tục chậc lưỡi: “Vấn đề không phải là nấu nhiều hay ít, mà là thằng bé có thực sự ăn được không? Nó đã không thích mà cứ ép thì chỉ làm nó thêm sợ bữa ăn thôi”.
Tôi siết chặt tay, cố nuốt cơn bực xuống.
“Thế theo mẹ con phải làm sao? Để nó thích gì ăn nấy, ăn toàn đồ linh tinh thì lớn lên cũng chỉ được 1m63 như bố nó thôi à?”, tôi gắt.
Không khí đột ngột im bặt.
Chính tôi cũng phải giật mình. Câu nói đó… có phải tôi vừa lỡ lời? Tôi không có ý xúc phạm, nhưng nó lại tuôn ra như thể tôi đang chê cả mẹ chồng, rằng bà cũng nuôi con cũng chẳng tốt như bà nghĩ.
Tôi nghĩ bà sẽ giận tím mặt, hoặc ít nhất cũng sẽ mắng tôi một trận. Nhưng… không.
Mẹ chồng nhìn tôi một lúc, rồi chậm rãi nói: “Vậy để mẹ thử cách của mẹ nhé?”.
Tôi cũng nghĩ nên như vậy, mẹ có ở trong hoàn cảnh của tôi thì mới hiểu nỗi khổ của tôi được.
Vậy là hâm lại nồi cháo, nhưng trước khi múc ra bát, bà làm một điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới: Bà rắc thêm một nhúm Phô mai Hun khói SOLSE đã được xé tơi, phủ lên trên.
Nhúm phô mai thì thay đổi được gì cơ chứ?
Nhưng rồi… Lạ lùng thay! Con tôi… há miệng ăn. Không chỉ một thìa. Không chỉ hai thìa. Mà cứ hết thìa này đến thìa khác, rồi hết cả bát.
Tôi đứng hình.
Mẹ chồng mỉm cười, xoa đầu cháu nội:
“Ngày xưa, bố nó cũng biếng ăn lắm. Nhưng lúc đó sinh con đầu, mẹ chưa biết cách. Đến khi sinh đứa thứ hai, bố mày mang về nhà ít phô mai Nga. Mẹ thử rắc vào cháo, thế là từ đó bọn trẻ ăn ngon hẳn”.
Vâng, đứa thứ hai mà mẹ chồng tôi vừa nhắc tới… là em trai chồng tôi. Và cậu ấy 24 tuổi, cao 1m78.
Bà thấy hai mẹ con mình nhọc quá, chỉ muốn giúp để cháu ăn uống vui vẻ hơn thôi.
Tôi bỗng hiểu ra rồi. Bấy lâu nay, tôi tìm kiếm khắp nơi một giải pháp giúp con ăn ngon, nhưng hóa ra, bí quyết ấy đã ở ngay trong căn bếp của mẹ chồng suốt 21 năm qua.
Mẹ chồng không hề trách móc, bà chỉ đang cố gắng giúp tôi. Tôi thì lại quá chấp vào câu nói mà không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Cả buổi hôm ấy, mẹ đã truyền lại cho tôi thêm nhiều kinh nghiệm làm mẹ và nhắc nhở tôi rằng, làm mẹ là một hành trình học hỏi.
Thật vậy, làm mẹ không phải lúc nào cũng là một hành trình đơn độc, chỉ cần lắng nghe một chút, thả lỏng một chút, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tôi nhìn con ăn ngon lành, lòng nhẹ nhõm. Có lẽ, tôi nên mua thêm nhiều SOLSE rồi. Không chỉ để giúp con ăn ngon hơn, mà còn để giúp tôi – một người mẹ trẻ – nhận ra rằng, bữa ăn chẳng phải trận chiến, mà là khoảng thời gian để yêu thương và trao dinh dưỡng cho bé yêu.
Theo dõi chuyên mục Câu chuyện SOLSE trên mạng xã hội
(Câu chuyện của chị Hà Thanh Ngọc, 27 tuổi, sống tại Hải Dương gửi về chuyên mục Câu chuyện SOLSE, Trung tâm Truyền thông, Tập đoàn Nguyễn Hồng)
Chấp bút: Trang Quỳnh (Trung tâm Truyền thông, Tập đoàn Nguyễn Hồng)