
Chào mọi người, mình là Trinh, 21 tuổi, sinh viên năm 3 Học viện Múa Việt Nam. Mình đến với ballet từ khi còn bé, từ những buổi tập đầu tiên trên đôi giày cũ mẹ mua lại ở tiệm đồ múa. Từ khoảnh khắc ấy, mình đã ước một ngày được đứng trên sân khấu lớn, trình diễn dưới ánh đèn rực rỡ như những nghệ sĩ mà mình luôn ngưỡng mộ.
Lớn lên, mình theo học ballet chuyên nghiệp với tất cả niềm đam mê và kiên trì, chỉ mong một ngày giấc mơ ấy trở thành hiện thực. Nhưng con đường nghệ thuật chưa bao giờ dễ dàng. Cơ hội biểu diễn ballet không nhiều, mình chủ động tham gia thêm các vũ đoàn nhảy hiện đại, vừa để học hỏi thêm kỹ năng biểu diễn, vừa duy trì niềm đam mê với sân khấu.
Nhịp sống bận rộn khiến mọi thứ dần vượt khỏi tầm kiểm soát. Cường độ tập luyện và lịch biểu diễn dày đặc, những buổi diễn kết thúc muộn, những bữa ăn vội sau hậu trường,… tất cả khiến chế độ sinh hoạt của mình trở nên thất thường. Mình nạp năng lượng liên tục, chủ yếu là những món giàu calo để có sức cho các buổi tập đẫm mồ hôi. Dần dần, chuyện giữ dáng chuẩn mực của một vũ công ballet cũng không còn được ưu tiên nữa.
Cho đến một buổi sáng, mình vô tình bước lên cân. Kim dừng lại ở con số 63. Trong khoảnh khắc đó, mình chỉ biết đứng lặng nhìn, như thể con số ấy không dành cho mình. Bởi suốt nhiều năm, cân nặng của mình luôn ổn định ở mức 44 kg.
Chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc đó, mình nhận được thông báo lịch thi ballet cuối kỳ của trường. Giám khảo chấm thi là một nghệ sĩ lớn mà mình luôn thần tượng. Tim mình đập loạn xạ, nửa mừng, nửa sợ. Mừng vì có cơ hội chứng minh bản thân, nhưng cũng lo vì hiểu rằng, cơ thể hiện tại không còn là của một vũ công ballet đúng nghĩa. Giấc mơ tuổi thơ như chực tan vỡ, chỉ vì mình đã buông lơi bản thân quá lâu.
Suốt một năm quen với những bữa ăn giàu calo, giờ đây mình phải quay về với chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt. Điều khó khăn nhất không phải tập luyện, mà là chiến đấu với cơn thèm những món nhiều năng lượng, nhiều gia vị đã thành thói quen. Mình căng thẳng đến mức nhìn món ăn nào cũng phải đọc thành phần, tính toán từng calo trong ám ảnh.
Những ngày sau đó, mình trở nên dễ cáu kỉnh, khó ngủ, và hiệu suất tập luyện giảm sút thấy rõ. Lúc ấy mình mới nhận ra, cơ thể không chỉ thiếu nghỉ ngơi mà còn thiếu cả dinh dưỡng.
Với một vũ công ballet, canxi và đạm là yếu tố sống còn. Nhưng các món ăn kiêng thông thường lại hiếm khi đáp ứng được tiêu chuẩn kép: vừa ít calo, vừa giàu đạm lành để duy trì sức bền. Đồng thời, lượng canxi cũng phải đủ cao để hỗ trợ xương khớp, vốn rất dễ tổn thương trong quá trình tập luyện. Áp lực dồn dập khiến mình cạn kiệt năng lượng và mất dần tự tin.
Mẹ mình là người duy nhất nhận ra sự kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần của mình. Mẹ lặng lẽ quan sát, ánh mắt vừa xót xa vừa lo lắng. Và rồi, bà bắt đầu âm thầm tìm cách giúp mình hồi phục thể trạng.
Mẹ tỉ mỉ ghi chép, thử nghiệm từng công thức, so sánh hàm lượng calo và protein của từng loại thực phẩm, chỉ mong tìm ra chế độ ăn vừa đủ chất, vừa phù hợp với mình. Những bữa cơm gia đình thời gian đó không còn món kho, món xào mẹ thích nữa, mà hoàn toàn xoay quanh những thực phẩm giàu đạm nạc và chất béo lành mạnh.
Cuối cùng, nhờ sự tận tâm của mẹ, một tia hy vọng cũng xuất hiện. Một buổi chiều, mẹ mang đến cho mình hai món ăn hoàn toàn mới, hào hứng nói:
“Mẹ tìm được 2 món này, vừa ngon, vừa đủ tiêu chuẩn của con đấy. Thử xem!”.
Đó là Phô mai Hun khói SOLSE và Phô mai Ruốc SOLSE. Mình nhìn hai món ăn ấy, vừa tò mò vừa nghi ngờ. Nhìn cuộn phô mai vàng óng và hũ ruốc, mình hơi cau mày quay sang nhìn mẹ: “Có chắc không sợ béo không mẹ?”.

Không chần chừ, mình cầm ngay cuộn Phô mai Hun khói SOLSE lên, chăm chú quan sát như đang đọc một bản hợp đồng quan trọng. Ánh mắt lướt qua bảng thành phần và các chỉ số dinh dưỡng, tập trung đến mức không sót một dòng nào.
Và rồi… thật bất ngờ!
Chỉ số đạm lành (protein) thật sự cao, mà lượng calo lại vừa phải. Phô mai Hun khói SOLSE còn được lên men tự nhiên từ sữa, cung cấp hàm lượng canxi dồi dào, đúng những gì cơ thể mình đang cần.
Quan trọng hơn cả, khi nhâm nhi từng sợi Phô mai Hun khói SOLSE hay ăn kèm Phô mai Ruốc SOLSE với bánh mì nguyên cám, mình vẫn cảm nhận được vị béo và đậm đà quen thuộc, không còn nỗi lo “vỡ kế hoạch” ăn kiêng. Từ lúc đó, mọi áp lực ăn kiêng như được trút bỏ. Mẹ đã giúp mình tìm ra một “quy tắc ăn kiêng ngọt ngào” – vừa ngon miệng, vừa lành mạnh.
Nhờ SOLSE, mình lấy lại năng lượng và phong độ nhanh hơn cả mong đợi. Việc siết cân trở nên nhẹ nhàng hơn, và quan trọng nhất, mình đã vượt qua được áp lực tinh thần từng đè nặng suốt thời gian dài.
Sau tất cả, mình nhận ra: ăn kiêng không có nghĩa là ép buộc hay khổ sở. Thành công không chỉ đến từ nỗ lực và kỷ luật, mà còn từ những lựa chọn thông minh, và tình yêu từ gia đình. Tình yêu ấy sẽ mang đến lựa chọn thông minh cho mình!
Chấp bút: Linh Lê, Trung tâm Truyền thông Nguyễn Hồng