(Câu chuyện thương hiệu Phô mai Hun khói SOLSE)
Bạn có tin một món ăn có thể hàn gắn cả một tình bạn đã phai mờ? Hồi đại học, chuyện “hoang đường” nhất mà chúng tôi từng làm là gom góp từng đồng lẻ chỉ để mua… một cuộn phô mai hun khói!
Hồi ấy, chúng tôi đều là du học sinh ở Nga. Bên ngoài, cái lạnh thấu xương là một thử thách. Nhưng bên trong, nỗi lo tiền bạc mỗi cuối tháng còn đáng sợ hơn. Tiền học phí, tiền nhà, tiền tàu điện… luôn là những con số đè nặng, đẩy những bữa ăn có thịt cá vào tận trong giấc mơ. Cứ thế, chúng tôi sống qua ngày bằng mì gói, trứng luộc và những ổ bánh mì cũ mua vội vào cuối ngày giảm giá.
Và trong những ngày chật vật ấy, luôn có một “giấc mơ xa xỉ” với chúng tôi: phô mai hun khói. Ở quầy siêu thị nhỏ gần trường, nó nằm im trong tủ lạnh, màu nâu sẫm, dáng như bím tóc tết của cô gái đẹp. Mùi khói len lỏi, đeo bám chúng tôi ngay cả khi đã quay lưng đi.
Món ấy không hẳn là đắt, nhưng với sinh viên chúng tôi ngày ấy, mỗi đồng rúp đều quý giá. Thế nên phô mai hun khói trở thành một thứ gì đó chỉ để nhìn, và tin rằng một ngày nào đó khi cuộc sống bớt chật vật, chúng tôi sẽ đủ tiền để mua nó và thưởng thức cho thỏa.
Cho đến một tối mùa đông, tuyết rơi dày đặc, phố xá rực lên ánh đèn lấp lánh, tiếng nhạc Giáng sinh len lỏi vào từng ngõ ngách, một cảm giác rạo rực bất chợt dâng trào trong lòng. Chúng tôi nhìn nhau, tôi lên tiếng: “Có lẽ đây là lúc để làm một điều gì đó thật đặc biệt cho bữa tiệc của chúng ta”.
“Cái gì đặc biệt cơ?” – một đứa bạn hỏi.
“Phô mai hun khói!” – tôi buột miệng nói.
Cả nhóm lập tức lục ví, gom từng đồng xu, cộng lại vừa đủ để mua đúng một cuộn phô mai hun khói. Chỉ một cuộn thôi. “Ăn cho biết, mai tính sau!” – đứa bạn tôi cười, ánh mắt nó lấp lánh như tìm thấy kho báu.
Đêm ấy, căn phòng trọ lạnh ngắt bỗng biến thành một bữa tiệc. Chúng tôi đặt cuộn phô mai lên bàn như chiến lợi phẩm. Một đứa cẩn thận xé từng sợi, chậm rãi như đang làm nghi lễ.
Chúng tôi chuyền tay nhau, nhai chậm rãi. Vị béo, mặn, dai hòa cùng hương khói đặc trưng ngon đến mức ứa nước mắt. Khi ấy, chúng tôi không chỉ chia nhau một cuộn phô mai, mà còn chia cả tuổi trẻ, tình bạn và ước mơ. Căn phòng trọ nhỏ không còn lạnh nữa, mà ấm áp lạ thường.
Nhiều năm sau, khi đã trở về Việt Nam, chúng tôi mỗi người một ngả. Công việc, gia đình, trách nhiệm… dần làm những cuộc gọi thưa dần, tin nhắn ngắn dần, rồi lặng im. Ai cũng ngại mở lời, sợ sau ngần ấy năm, chúng tôi đã khác đi quá nhiều.
Một hôm, khi đang đi dạo trong siêu thị, tôi bắt gặp cuộn Phô mai Hun khói SOLSE trên kệ. Hình dáng bím tóc quen thuộc cùng màu nâu sẫm ấy đã ngay lập tức kéo tôi trở về căn phòng trọ tuyết phủ năm nào. Tôi chợt nghĩ, nếu bây giờ mình mua cuộn phô mai này, liệu hương vị đó có còn như xưa? Và quan trọng hơn, liệu những người bạn cũ có còn nhớ về nó? Ngay khoảnh khắc đó, tôi rút điện thoại, tìm số của từng đứa bạn đã lâu không liên lạc…
Phô mai Hun khói SOLSE
Buổi gặp mặt những người bạn cũ bắt đầu bằng những câu hỏi khách sáo. Quán cà phê yên tĩnh, nhưng không khí thì gượng gạo, như thể chúng tôi chỉ là những người quen cũ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi lấy từ túi ra cuộn Phô mai Hun khói SOLSE. Đặt giữa bàn, tôi nói khẽ:
“Này, nhớ món gì đây không? Ngày xưa, tụi mình đã phải góp tiền mới mua được một cuộn”.
Khoảng lặng bị phá vỡ. Rồi cả bàn cùng bật cười. Tiếng cười giòn tan, hệt như 20 năm trước. Tôi mở gói, xé một sợi phô mai, đưa cho thằng bạn thân. Nó cầm lấy, ngẩn ra một giây, rồi cũng bật cười, xé thêm vài sợi trước khi chuyển đi. Mùi hun khói quen thuộc lan tỏa, đưa tất cả chúng tôi trở về căn phòng trọ năm nào.
Chỉ một hương vị quen thuộc, bao ký ức ùa về: những trận bóng đá dưới trời tuyết, những đêm trắng làm bài, những lần gom góp tiền lẻ để được “ăn ngon một bữa”.
Hôm đó, chẳng ai cần phải nói câu “Lâu quá rồi, nhớ mày lắm”. Ánh mắt, tình cảm, mọi thứ… đều được gửi gắm qua từng sợi Phô mai Hun khói SOLSE.
Ký ức thật đẹp, và SOLSE thật ngon – thế là đủ!
Chấp bút: Khánh Ly, Trung tâm Truyền thông Nguyễn Hồng