Tôi đã khóc và cười vì… một cuộn Phô mai Hun khói SOLSE
(Phô mai Hun khói SOLSE mở ra cánh cổng mới cho cô gái 35 tuổi)
35 tuổi, những tưởng mình sẽ mãi yên ổn với công việc ổn định thì bỗng dưng một ngày, tôi thất nghiệp.
Đúng vậy, hôm nay, trong cuộc họp này, tôi đã chính thức bị đào thải.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải rời xa nơi này. Công việc sản xuất truyền hình đã gắn bó với tôi 10 năm. Suốt 10 năm cháy với nghề, tôi, một nhân viên biên tập, đã cùng đồng nghiệp tạo ra những chương trình lớn nhỏ, tự hào mang đến thông tin và niềm vui giải trí cho khán giả.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Truyền hình đã buộc phải lép vế trước sự phát triển không ngừng của công nghệ số. Lượt xem trên các chương trình truyền hình giảm sút, doanh thu quảng cáo lao dốc, các dự án ít dần, các công ty truyền thông đều phải tinh gọn bộ máy.
Dù vậy, tôi vẫn tự nhủ rằng, công ty mình có thể vượt qua được. Tôi không tin những tin đồn rằng công ty sẽ sớm giải thể. Tôi tin vào sếp mình, một người đàn ông đáng kính, luôn vững vàng và không chùn bước trước khó khăn.
Nhưng tôi đã quên rằng, sếp đã 70 tuổi. Tuổi tác và sức khỏe là những giới hạn tự nhiên mà không ai có thể tránh khỏi. Và trong buổi họp hôm nay, sự mệt mỏi đã hiện lên trên khuôn mặt ông, khi phải đối mặt với những thay đổi khắc nghiệt của thời đại.
“Tôi không bao giờ nghĩ điều này sẽ xảy ra, nhưng đây là buổi họp cuối cùng của chúng ta”.
Vậy là sếp quyết định “về hưu”, công ty chuyển giao ngành nghề, cơ cấu thay đổi và phần lớn nhân sự phải ra đi. Trái tim tôi như thắt lại. Sếp đã luôn là chỗ dựa tinh thần cho chúng tôi, là người dẫn dắt chúng tôi vượt qua khó khăn. Và giờ đây, ông đang nói lời chia tay. Tất cả sẽ chỉ còn là ký ức. Chỉ nghĩ thôi, nước mắt tôi đã chực trào.
Rồi sếp trao cho mỗi người một hộp quà chia tay. Khi mở hộp quà ra thì tôi thật sự không kìm được nước mắt nữa. Giữa những món đồ bên trong, gói Phô mai Hun khói SOLSE nằm gọn gàng ở cạnh, nhưng lại làm tôi xúc động nhất.
Phô mai hun khói là đồ ăn mà sếp yêu thích từ thời còn sinh sống ở Nga. Dù về nước đã lâu nhưng vào mỗi dịp lễ, ông đều tặng chúng tôi món này như một biểu tượng của sự gắn bó và tình thân.
Tôi cầm quà chia tay mà lòng nặng trĩu. Vậy là kết thúc thật rồi. 35 tuổi thất nghiệp, tôi sẽ bắt đầu lại ra sao, hay sẽ tiếp tục bị đào thải?
“Tôi mong các bạn tiếp tục mạnh mẽ trên hành trình của mình. Cũng như cuộn phô mai này, mang hình dáng của một bím tóc tết đầy chắc chắn, kiên định. Rồi lúc mang ra ăn, chúng ta có thể tạo ra nhiều món kết hợp khác nhau, rất đa dạng. Cũng giống như các bạn, chỉ cần có năng lực và sáng tạo, các bạn sẽ thành công ở bất kỳ nơi đâu”.
Ừ nhỉ!
Những lời sếp nói bỗng loé lên, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ u ám của cảnh thất nghiệp. Sao tôi không nghĩ ra điều này? Tôi đã từng kẹp phô mai vào bánh mì và xôi để làm món ăn sáng. Vừa ngon, vừa tiện dụng.
Nếu tôi mở bán đồ ăn sáng cho khu dân cư với một xe sandwich thì sao? Bí quyết sẽ nằm ở cách chế biến xốt – tôi sẽ sáng tạo ra một loại nước xốt đặc biệt, thứ mà không ở đâu có. Khi trộn lẫn với phô mai, đó là thứ tuyệt vời, thuyết phục được cả những thực khách khó tính nhất.
Chẳng phải tôi từng mơ ước được sở hữu một chiếc xe bán đồ ăn hay sao? Tôi đã chùn bước vì những lí do như “Công việc này không ổn định,” “Làm thế thì phí khả năng của mày”. Thế nhưng, biết đâu cuộc đời đẩy tôi ra khỏi vùng an toàn, thì cũng đồng thời trao cho tôi một cơ hội mới đầy hứa hẹn?
Ý tưởng này thực sự khiến tôi phấn khích! Tôi không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng tôi có thể lựa chọn cách đối mặt với nó. Như sếp đã từng nói với chúng tôi: “Khi đời ném vào bạn một quả chanh, hãy biến nó thành ly nước chanh mát lạnh, thay vì phàn nàn vì vị chua của nó”.
Giờ đây, cuộc đời vứt cho tôi một quả chanh chua, nhưng cũng trao cho tôi một cuộn phô mai hấp dẫn.
Đúng vậy! Tôi sẽ không thất nghiệp, mà phải bắt tay vào hành trình khởi nghiệp của mình.
Cảm ơn sếp, cảm ơn Phô mai Hun khói SOLSE! Sẽ luôn có con đường suôn sẻ trước mặt, chỉ cần bản thân dám bước ra khỏi vòng tròn an toàn để thích nghi và tiến hóa!
Và sự thích nghi, tiến hóa ấy của tôi sẽ bắt đầu từ cuộn Phô mai Hun khói SOLSE!
Xem thêm về Phô mai Hun khói SOLSE
(Câu chuyện của chị Hoàng Kiều Oanh, 35 tuổi, sống tại thành phố Hà Nội gửi về chuyên mục Câu chuyện SOLSE, Trung tâm Truyền thông, Tập đoàn Nguyễn Hồng)
Chấp bút: Trang Quỳnh – Trung tâm Truyền thông, Tập đoàn Nguyễn Hồng