Tôi đã trở thành… “bạn nhắm” của bà như thế nào?
(Một câu chuyện SOLSE được chia sẻ từ khách hàng)
“Tuổi thơ của mỗi người trôi qua theo mỗi cách khác nhau, sẽ có những kỷ niệm, dấu ấn đặc biệt riêng; đối với tôi – một đứa trẻ lớn lên ở vùng quê xứ Nghệ yên bình, tuổi thơ của tôi được vun vén, trọn vẹn bởi hai tiếng “bà ngoại”.
Ngày còn bé, vào cái ngày mà tôi thổi chiếc nến đánh dấu 10 tuổi, cũng là ngày bố mẹ gửi tôi lại cho bà ngoại, Nam tiến vào Sài Gòn để kiếm kế mưu sinh. Kể từ đó, bà vừa vào vai cha, vừa kiêm vai mẹ, nuôi nấng tôi nên người.
Tôi nhớ như in những ngày hè oi ả, phả vào không gian thứ gió Lào khô khan nóng bức, ấy thế mà tôi lại ngủ ngon lành dưới chiếc quạt mo cũ kĩ mà bà nhịp nhàng đong đưa.
Tôi chẳng thể quên những ngày đi học về, xa xa là bóng dáng bà liêu xiêu với câu nói ấm áp: “Vào rửa tay rồi ra ăn quà nhé con!”. Đó chính là khoảnh khắc mà tôi mong chờ nhất sau khi tiếng trống tan trường vang lên.
Ngày tôi mới lên đại học ở chốn thành thị xa nhà, gặp gì mới, ăn gì ngon cũng đều nghĩ tới bà, cũng đều nghĩ bụng “Có khi bà lại thích món này lắm”.
Hồi đó, có lần tôi mang Phô mai Hun khói SOLSE về cho bà, vì biết thành phần có chứa nhiều canxi. Hai bà cháu vừa xé vừa nhâm nhi, kết hợp với bia – thức uống mà bà tôi thích nhất.
Bà là một người dễ tính nhưng lại khá khắt khe với ẩm thực, ấy vậy mà SOLSE đã nhẹ nhàng chinh phục được khẩu vị khó tính của bà. Lý do chắc hẳn nằm ở hương vị mằn mặn, bùi bùi, chuẩn gu người xứ Nghệ quê tôi.
Bà cười khà khà, nói với tôi: “Hơn 60 năm chưa rời khỏi lũy tre làng, giờ lại được thưởng vị Nga cơ đấy!”. Bà cháu tôi vừa tận hưởng mĩ vị, vừa tâm sự hết chuyện này tới chuyện khác, cho tới khi sợi SOLSE cuối cùng được “xử lý” gọn gàng.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi làm bạn nhậu với bà, vì ngày còn là học sinh, bà chưa bao giờ cho tôi động tới một giọt bia.
Đứa cháu được bà bao bọc suốt 18 năm trời, khi bước chân vào cuộc sống mới cũng gặp không ít chông gai, buồn tủi, những lúc đó tôi lại nhớ nhà, nhớ bà vô cùng. Và những nỗi buồn đó, chưa bao giờ qua được mắt bà!
“Mua SOLSE, về nhậu cùng bà nhé!” chính là lời gọi về nhà, là lời nhắn nhủ rằng vẫn còn bà ở đây – là nơi tôi có thể trút bỏ mọi muộn phiền. Chính vì vậy, mỗi lần về quê, hành lý của tôi lúc nào cũng không thể thiếu sự hiện diện của SOLSE.
Tới bây giờ, dù tôi đã tốt nghiệp, ra trường hơn 2 năm, nhưng tôi vẫn giữ thói quen mua SOLSE về “chữa lành” cùng bà. Kỳ lạ thay, những chuyện buồn đó, chẳng phải do bà mà nên, nhưng bà luôn ở bên, vỗ về an ủi, “phủi” bay nỗi buồn.
Sẽ chẳng có ai vĩnh viễn ở bên ta, nên tôi luôn trân trọng từng phút giây còn bà, trân trọng từng khoảnh khắc hai bà cháu cùng SOLSE, sẻ chia mọi chuyện buồn vui trong cuộc đời này.”
Xem thêm câu chuyện SOLSE
(Chia sẻ từ chị Trần Thu Hà, 28 tuổi, gửi về chuyên mục Câu chuyện SOLSE, Trung tâm Truyền thộng, Tập đoàn Nguyễn Hồng)
Chấp bút: Thúy Quỳnh – Phòng Truyền thông, Tập đoàn Nguyễn Hồng
Post a Comments Cancel reply
Bài viết thú vị
-
Tháng mười hai 18
Phát kiến “vĩ đại” của một người mẹ nhờ Ruốc Phô mai SOLSE
-
Tháng mười hai 17
Tôi đã trở thành… “bạn nhắm” của bà như thế nào?
-
Tháng mười hai 10
Bí quyết thành công của SOLSE đến từ một công ty “bố và các con”