“Bím tóc” đặc biệt trong ký ức thời sinh viên của những chàng trai học Kỹ thuật
(Câu chuyện về Phô mai Hun khói SOLSE)
“Tháng 12 đã gần về đích, cái rét của mùa Đông ngày càng đậm nét, khí lạnh “ôm chầm” lấy Thủ đô. Giữa đêm Đông “lông bông” trên cõi mạng, tôi đã khựng lại chốc lát trước cuộc thi “Kể chuyện SOLSE – Sẻ chia cảm xúc”, bởi cuộn Phô mai Hun khói SOLSE ấy, luôn cuốn tâm trí tôi về một thời khó phai…
Chẳng mấy chốc mà lứa 97 chúng tôi đã tốt nghiệp Đại học được 5 năm. Giữa cái vòng quay chẳng đợi ai của thời gian, ai ai cũng có những lo toan, bộn bề và luôn tất bật trên hành trình riêng của chính mình. Nhóm bạn thân thời đại học của tôi, bây giờ đã kẻ Bắc, người Nam và chưa từng một lần tụ họp được đông đủ như cái thời thẻ sinh viên còn chưa hết hạn…
“Đi học là sướng nhất!” là điều mà phải đến khi bước chân vào thị trường lao động, tôi mới nhận ra trong muộn màng. Mỗi lần thổi nến chào đón một tuổi mới, tôi lại ước một điều ước ngớ ngẩn, đó là được quay ngược thời gian, trở về thời sinh viên, thời vô lo, vô nghĩ!
Hồi đó, đều đặn mỗi cuối tuần, cứ cỡ 10 giờ tối là cả lũ lại phân công nhiệm vụ, đứa mang chiếu, đứa cầm chén, vài đứa cùng nhau đi mua “mồi” rồi tới tụ tập trên tầng thượng, tòa phòng trọ nhà tôi.
Khi tất cả đã ấm chỗ, thằng Dương sẽ bắt đầu pha đồ uống, thức uống đó là sự hòa quyện của “nước men” Sochu, Yakult và 7Up theo một tỉ lệ “chuẩn bài” nào đó mà chỉ có nó mới căn được.
Nước nôi xong xuôi thì chính là lúc “vedette” của bữa tiệc xuất hiện, đó chính là… Phô mai Hun khói SOLSE. Đôi tay chúng tôi thoăn thoắt xé “bím tóc” thành những sợi mảnh, càng xé càng lời. Thỉnh thoảng, không kìm được lòng mà lén lút ăn vụng đôi ba sợi, thấy sao mà ngon đến thế!
Nước ngon, mồi ăn rất bon, chỉ đơn giản vậy thôi mà chúng tôi nhâm nhi được tới 2-3 giờ sáng. Thứ đồ “nhậu” chưa bao giờ chán ấy lại còn rất “dễ chịu” với túi tiền của sinh viên bọn tôi.
Và cũng chỉ cần như vậy thôi mà nhóm chúng tôi, mỗi người đến từ một ngả của đất nước, mang những văn hóa, giọng nói khác nhau đã có thể trải lòng, tâm sự đủ thứ chuyện trên đời.
Suốt 4 năm sinh viên, chúng tôi không đứa nào có nổi một mảnh tình vắt vai, nhưng tuần nào cũng nhịp nhàng gỡ một “bím tóc” vàng ươm được tết rất xinh xắn, đó chính là… SOLSE và đó cũng là “mái tóc” con gái duy nhất mang dấu ấn đậm sâu trong thời sinh viên của những chàng trai học kỹ thuật khô khan chúng tôi.
Ngày đó, lũ sinh viên chúng tôi không có tiền nhưng dư dả nhất là thời gian, còn giờ đây, dù có tiền thì những khoảnh khắc đó cũng dường như là vô giá.
Hơn cả một cuộn phô mai, SOLSE như là tập hợp sợi dây ký ức được tết một cách xinh đẹp, lưu giữ những kỉ niệm khó phai về một thời sinh viên đẹp đẽ, lấp lánh và luôn “cuồn cuộn” ùa về mỗi khi tôi thưởng thức nó!”
Xem thêm về Phô mai Hun khói SOLSE
(Câu chuyện của anh Trần Quang Trung, 28 tuổi, sống tại thành phố Hà Nội gửi về chuyên mục Câu chuyện SOLSE, Trung tâm Truyền thông, Tập đoàn Nguyễn Hồng)
Chấp bút: Thúy Quỳnh, Trung tâm Truyền thông, Tập đoàn Nguyễn Hồng
Post a Comments Cancel reply
Bài viết thú vị
-
Tháng Một 2
Khi khoảng cách thế hệ đúng bằng một cuộn SOLSE!